Kiều từ
trở gót trướng hoa
|
Người mà đến thế th́ thôi Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi Người đâu gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên ǵ hay không Ngổn ngang trăm mối bên ḷng Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính t́nh Chênh chênh bóng nguyệt xế mành Tựa ngồi bên triện một ḿnh thiu thiu Thoắt đâu thấy một tiểu kiều Có chiều phong vận có chiều thanh tân Sương in mặt tuyết pha thân Sen vàng lăng đăng như gần như xa Rước mừng đón hỏi ḍ la Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây Thưa rằng thanh khí xưa nay Mới cùng nhau lúc ban ngày đă quên Hàn gia ở mé tây thiên Dưới ḍng nước chẩy bên trên có cầu |