Những mẩu  chuyện hay trong cuộc sống

 

  Đừng xét đoán

 

Vưong An Thạch là Tể Tướng triều đại Tống bên Tầu, chẳng những giỏi văn thơ mà c̣n giỏi về chính trị (Vương An Thạch Tân Pháp là cải cách chính trị nổi tiếng của ông lúc bấy giờ). Tô Đông Pha là một quan Hàn Lâm cùng triều, cũng rất giỏi văn thơ.(Trong Đường Tống Bát Đại Gia th́ cha con Tô Đông Pha chiếm hết 3 ghế rồi ).  Có lẽ v́ thế mà ông cũng hơi hợm ḿnh, nên mới cả gan sửa thơ của Tể Tướng trong khi ông chỉ là quan bé trong triều v́ ông cho Vương An Thạch đă nhầm lẫn khi sáng tác 2 câu thơ dưới đây:

Minh nguyệt đương đầu khiếu

Hoàng khuyển ngọa hoa tâm

 

Nghĩa :

Trăng sáng kêu trên đầu

Chó vàng nằm giữa đóa hoa.

 

Ông cho là Tể Tướng đă lẫm cẫm nên lầm, mới sửa là :

 

Minh nguyệt đương đầu CHIẾU

Hoàng cẩu ngọa hoa ÂM

 

Nghĩa :

Trăng sáng soi trên đĩnh đầu

Chó vàng nằm dưới bóng hoa.

 

Vương giận, đày ông xuống miền Mân Nam (Phúc Kiến, Quảng Đông ngày nay).

 

Một hôm, Tô Đông Pha đi dạo trong làng để thăm hỏi dân t́nh th́ thấy một con chim lạ rất đẹp, mới hỏi dân làng đó là chim ǵ ? Dân làng đáp là con chim Minh Nguyệt. Tô nghe nói giật ḿnh. Dân lại nói tiếp, loài chim nầy chuyên t́m ăn loại sâu màu vàng nằm giữa ḷng hoa. Tô hỏi loại sâu ǵ ? Dân bèn t́m ngắt một đóa hoa thật đẹp, nhưng ở giữa nhụy hoa có một con sâu màu vàng nằm cuốn tṛn, mơm dài và ḿnh đầy lông trông như một con chó con bé xíu.  Dân bảo con sâu đó tên là Hoàng Cẩu.  Tô bèn thở dài và chép miệng: "Thật đáng kiếp".

 

Th́ ra hai câu thơ của Tể Tướng nói về 2 loài động vật nầy:

 

Chim Minh Nguyệt hót ở trên đầu

Sâu Hoàng Cẩu nằm giữa đóa hoa.

Những mẩu chuyện hay trong cuộc sống

Đừng xét đoán

Vưong An Thạch là Tể Tướng triều đại Tống bên Tầu, chẳng những giỏi văn thơ mà c̣n giỏi về chính trị (Vương An Thạch Tân Pháp là cải cách chính trị nổi tiếng của ông lúc bấy giờ). Tô Đông Pha là một quan Hàn Lâm cùng triều, cũng rất giỏi văn thơ.(Trong Đường Tống Bát Đại Gia th́ cha con Tô Đông Pha chiếm hết 3 ghế rồi ).  Có lẽ v́ thế mà ông cũng hơi hợm ḿnh, nên mới cả gan sửa thơ của Tể Tướng trong khi ông chỉ là quan bé trong triều v́ ông cho Vương An Thạch đă nhầm lẫn khi sáng tác 2 câu thơ dưới đây:

Minh nguyệt đương đầu khiếu

Hoàng khuyển ngọa hoa tâm

 

Nghĩa :

Trăng sáng kêu trên đầu

Chó vàng nằm giữa đóa hoa.

 

Ông cho là Tể Tướng đă lẫm cẫm nên lầm, mới sửa là :

 

Minh nguyệt đương đầu CHIẾU

Hoàng cẩu ngọa hoa ÂM

 

Nghĩa :

Trăng sáng soi trên đĩnh đầu

Chó vàng nằm dưới bóng hoa.

 

Vương giận, đày ông xuống miền Mân Nam (Phúc Kiến, Quảng Đông ngày nay).

 

Một hôm, Tô Đông Pha đi dạo trong làng để thăm hỏi dân t́nh th́ thấy một con chim lạ rất đẹp, mới hỏi dân làng đó là chim ǵ ? Dân làng đáp là con chim Minh Nguyệt. Tô nghe nói giật ḿnh. Dân lại nói tiếp, loài chim nầy chuyên t́m ăn loại sâu màu vàng nằm giữa ḷng hoa. Tô hỏi loại sâu ǵ ? Dân bèn t́m ngắt một đóa hoa thật đẹp, nhưng ở giữa nhụy hoa có một con sâu màu vàng nằm cuốn tṛn, mơm dài và ḿnh đầy lông trông như một con chó con bé xíu.  Dân bảo con sâu đó tên là Hoàng Cẩu.  Tô bèn thở dài và chép miệng: "Thật đáng kiếp".

 

Th́ ra hai câu thơ của Tể Tướng nói về 2 loài động vật nầy:

 

Chim Minh Nguyệt hót ở trên đầu

Sâu Hoàng Cẩu nằm giữa đóa hoa.

Tô cho là Vương sử dụng chữ sai, v́ nghĩ "Minh Nguyệt" là "trăng sáng" th́ nó phải "chiếu soi " sao lại "kêu", và "Hoàng Cẩu" là chó vàng thi phải nằm "dưới hoa" sao lại nằm "trong giữa đóa hoa" được nên sửa bài thơ Vương sáng tác.  Ngờ đâu kiến thức Tô kém cỏi, không biết trên đời có loại chim tên Minh Nguyệt và loài sâu tên Hoàng Cẩu vội cho Vương làm thơ sai nhưngg chính ḿnh lại sai đi sửa thơ đúng!

Ông trách cho sự dốt nát và hợm ḿnh của ḿnh. Từ đó, mới chịu phục Tể Tướng là giỏi

 
   

ĐỪNG VỘI XÉT ĐOÁN:

"Một người bạn của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đă phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London . Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lư lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay. Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm ǵ đó sột soạt ở bàn ḿnh. Liếc nh́n qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng ḿnh để lấy một cái cho ḿnh. Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn. Cho đến lúc cả hai đă ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đă tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa c̣n lại, rồi bỏ đi. Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất tŕnh vé, cô vẫn c̣n bừng bừng cơn giận. Tuy nhiên, các bạn hăy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của ḿnh vẫn c̣n nằm nguyên trong đó. Th́ ra từ năy tới giờ cô đă ăn bánh của người ta. Chàng kia đă chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng"(Reader's Digest)

Suy nghĩ: Câu chuyện cho thấy cái nh́n của chúng ta về người khác không luôn luôn chính xác, thậm chí nhiều khi c̣n nhầm lẫn nữa. V́ thế đừng vội xét đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái nh́n của ḿnh khi chúng không c̣n đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn nữa, nếu chúng ta muốn có những thay đổi lớn trong cuộc đời ḿnh th́ trước hết phải thay đổi cách nh́n về người khác. Hăy đeo cặp kính khác rồi mọi sự sẽ thay đổi theo ta.

 ĐỪNG XÉT ĐOÁN:

Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vă tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới pḥng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa pḥng.

Vừa nh́n thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực ḷng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”

Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.

Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong pḥng cấp cứu th́ ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm ǵ?”

Vị bác sĩ lại mỉm cười tr� lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đă nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đă sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hăy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết ḿnh và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.

“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân ḿnh chẳng dính dáng ǵ xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.

Cửa pḥng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong pḥng mổ. Và ông rời khỏi pḥng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đă được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hăy hỏi cô ư tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnhviện.

Ngay khi nh́n thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :“Loại người ǵ mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm răi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ th́ bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quư của ḿnh”.

Đừng kết án ai. V́ bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều ǵ đang diễn ra trong tâm hồn họ và những ǵ họ đang phải nỗ lực vượt qua

Đường đời muôn lối rẽ

Được đi  bên cạnh người ḿnh yêu thương là điều hạnh phúc nhất. Nhưng“đường đời muôn lối rẽ”, cuộc sống biết bao thăng trầm, đến một lúc nào đó, bạn buộc phải bỏ rơi “nửa kia” để đi t́m một lối đi khác cho riêng ḿnh. Có nên không...?

Đêm tân hôn, một vị thần hiện ra và nói với cô dâu chú rể: “Ta sẽ cho các con một điều ước”. Cả hai vợ chồng vội nói: “Chúng con muốn được sống bên nhau trọn đời”. Vị thần trả lời: “Để có nó, các con phải vượtqua thử thách”. Hai vợ chồng cùng khẳng định: “Chúng con đă từng vượt qua rất nhiều thử thách để lấy được nhau. Chúng con không sợ đâu!”.Thế là, vị thần đưa cả hai đến một ḥn đảo và nói: “Các con hăy cùng nhau vượt qua phía bên kia ḥn đảo”. Và họ nắm tay nhau lên đường...Trước ngă ba đầu tiên, người chồng muốn rẽ phải, nhưng người vợ lại muốn rẽ trái. Cuối cùng người chồng đành chiều theo ư vợ.Đến ngă ba thứ hai, họ lại tranh căi nhau. Người chồng đ̣i vợ phải nhượng bộ ḿnh.Đến ngă ba tiếp theo th́ không ai chịu nhường ai. Họ thỏa thuận mỗi người đi theo một ngả nhưng sẽ hú lên để t́m nhau. Đi một đoạn th́ không nghe được tiếng vợ nữa, người chồng vội vàng quay lại kiếm nàng nhưng v́ lối rẽ quá nhiều, nên anh ta đành quỳ xuống xin thần giúp đỡ.Vị thần hiện ra và nói:“Ở đây con đường nào cũng dẫn đến đích nhưng các người đă không biết đi bên nhau, ngươi sẽ không t́m được cô ấy nữa đâu”. Người chồng giật ḿnh tỉnh giấc và hiểu ra đó chỉ là giấc mơ, anh cúi xuống hôn người vợ trẻ của ḿnh và nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào,em nhé!”.

 
 

Con người ta không thể sống một ḿnh

Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộcsống, về cộng đồng vào mỗi ngày Chủ nhật. Ngoài ra, ông c̣n tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.Nhưng đến một ngày Chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những đứa bé khác nữa.Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một ḿnh và ngồi trước bếp lửa. Đoán được lư do chuyến viếng thăm,cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm. Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói ǵ. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nh́n những ngọn lửa nhảy múa.Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh ḷ sưởi. Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc. Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây rồi tắt hẳn, không c̣n đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không c̣n sức sống. Vị giáo sư nh́n đồng hồ và nhận ra đă đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm răi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó. Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé nắm tay ông và nói:- Cảm ơn thầy đă đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của thầy. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ thầy cùng mọi người.

Lời Ban biên tập: Đôi khi “nghe”được một điều ǵ đó không nhất thiết phải bằng tai, và dạy một điều ǵ đó không cần phải dùng miệng. Vị giáo sư đó đă giảng giải một cách rất xuất sắc cho cậu bé hiểu rằng: “Con người ta không thể sống một ḿnh!”.

 
 

 

        Nhân nào quả nấy

Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lăo với chiếc xe bị 'pan' đậu bên đường. Tuy trời đă sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. V́ thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe. Chiếc xe Pontiac cũ kỹ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lăo vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hăm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà v́ ông nh́n có vẻ nghèo và đói.

Người đàn ông đă có thể nhận ra nỗi sợ hăi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong ḷng đó mới là lư do tự nó thành h́nh trong ta...Anh nói: 'Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.'

 
 

 

Thật ra th́ xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già th́ nó cũng đủ gây phiền năo rồi. Bryan ḅ xuống phía dưới gầm xe t́m một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như ḷng bàn tay một hai lần ǵ đó.

Chẳng bao lâu anh đă thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.
Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh.Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ v́ Chúa hay chính bản thân anh cũng biết rằng đă có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đă sống cả đời ḿnh như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.
Anh nói với bà cụ nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh th́ lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: 'Và hăy nghĩ đến tôi'
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi th́ anh mới bắt đầu lên xe của ḿnh đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.

Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ.. Bà ghé lại, t́m cái ǵ để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà.. Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đă phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ư thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng ǵ đó nhưng dưới cái nh́n của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.
Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi năy. Và bà cụ vẫn c̣n thắc mắc, không hiểu tại sao một người có ít đến độ thiếu thốn mà lại sẵn ḷng cho một người lạ mặt rất nhiều...
Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ.. nhưng bà cụ đă cố ư nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại th́ bà cụ đă đi khuất . Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ư trên bàn thấy có ḍng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…
Nước mắt ṿng quanh khi chị đọc ḍng chữ mà bà cụ viết: 'Cô sẽ không nợ ǵ tôi cả. Tôi cũng đă từng ở vào t́nh cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đă một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi th́ đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi t́nh thương này kết thúc ở nơi cô.'
Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ c̣n lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.
Thật ra, c̣n có những bàn ăn cần lau dọn, những hũ đường cần đổ đầy,và những khách hàng để phục vụ... Và chị hầu bàn đă hoàn tất những việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.
 

 
 

Tối hôm đo,dù khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn c̣n nghĩ về số tiền và những ǵ bà cụ đă viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đă biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn… Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và th́ thào bên tai anh, 'Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh,Bryan, ạ.' (chị đâu có biết anh Bryan đă thay bánh xe cho bà già tội nghiệp trước đó)