Mấy tư tưởng đầy ư nghĩa  

                                     ( thu lượm từ bốn phương)

 

 

 

1/  Tại sao phải hét to khi tức giận ?
Có một vị hiền triết đă hỏi các đệ tử rằng:
 “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”
 Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đă trả lời:
 “Bởi v́ người ta mất b́nh tỉnh, mất tự chủ!” 


 Vị hiền triết không đồng ư với câu trả lời, ngài bảo:
 “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”

 Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài ḷng. Sau cùng ông bảo:  
      “Khi hai người đang giận nhau th́ trái tim của họ đă  không c̣n ở gần nhau nữa.

Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe th́ họ phải dùng hết sức b́nh sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn th́ khoảng cách càng xa,

họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”

 

Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
 “C̣n khi hai người bắt đầu yêu nhau th́ thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao?

Bởi v́ trái tim của họ cận kề nhau.  Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…” Rồi ngài lại tiếp tục:  “Khi hai người ấy đă yêu nhau thật đậm đà th́ họ không nói nữa, họ chỉ th́ thầm, họ đă đến rất gần nhau bằng t́nh yêu của họ. 

 

Cuối cùng ngay cả th́ thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nh́n nhau, thế thôi!

V́ qua ánh mắt đó họ đă biết đối phương nghĩ ǵ, muốn ǵ ..”

 

Ngài kết luân:
 “Khi các con bàn căi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề.

Đừng bao giờ thốt ra điều ǵ khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không th́ có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng,  càng xa th́ các con sẽ không c̣n t́m ra được đường quay trở về

 
   

     2/   Ư Nghĩa Cuộc Đời

               Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !

1-Thời gian : Vô Thường

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đă già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời th́ mới qua một ngày vui, một ngàysống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày.

Vui một ngày lăi một ngày.

2-Hạnh phúc : Vô Thường

Hạnh phúc do ḿnh tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, ḿnh phải tự t́m lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận,

điều quan trọng là ở tâm trạng.

 3-Tiền : Vô Thường

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là ǵ. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra th́ sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng ḷng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui th́ tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại th́ đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.(Khó lám !?!?)

4- Đời sống : Vô Thường

“Quăng đời c̣n lại càng ngắn th́ càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hăy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hăy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn th́ ăn, cần mặc th́ mặc, cần chơi th́ chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ư nghĩa sống của tuổi già.

5-Thê´Gian : Vô Thường

-Tiền bạc là của con ( không chác lám) Tài sản có thể bị mất v́ các nguyên nhân:1-Thiên tai, 2-Hỏa hoạn, 3-Pháp lênh của vua hay chính quyền tich thu, quốc hửu hóa,  4-Trộm cướp, 5-Con cái )

- Địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của ḿnh.

-Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.

-Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nḥm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.

-Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.

-Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.

Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.

 -Chờ báo đáp là tự làm khổ ḿnh.

 --Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân c̣n chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.

Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ c̣n cách ấy.

-Cái được, người ta chẳng hay để ư; cái không được th́ nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm.

 Chân lư của Đạo:Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quư trọng và biết thưởng thức những ǵ ḿnh đă có, và không ngừng phát hiện thêm ư nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ư nghĩa hơn.

Cần có tấm ḷng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng ḿnh (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ th́ lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho ḿnh nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự t́m niềm vui.

Tốt bụng với mọi người, vui v́ làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm v́ công việc là coi như có cống hiến, có thể yên ḷng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đ́nh, cho con cái, bây giờ thời gian c̣n lại chẳng bao nhiêu nên dành cho ḿnh, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui th́ sống, việc nào muốn th́ làm, ai nói sao mặc kệ v́ ḿnh đâu phải sống v́ ư thích hay không thích của người khác, nên sống thật với ḿnh.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ư, có khiếm khuyết là lẽ thường t́nh ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn th́ sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lư một vấn đề th́ nên nghe già. 

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm th́ không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá th́ không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi th́ buồn tẻ; quá ồn áo th́ khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).

Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).

Người khôn pḥng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.

Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc ǵ đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lư bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hăy dùng trái tim con trẻ để t́m cho ḿnh một tṛ chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hăy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lư, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lư khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lư khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có t́nh thương yêu, sẵn ḷng giúp người, có ḷng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xă hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xă hội, thể hiện giá trị của ḿnh, đó là cuộc sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt th́ chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, t́nh bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính ḿnh. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đă đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đă trở thành mây khói xa vời, đă đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những t́nh cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới t́m lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quư trọng và được đắm ḿnh trong những t́nh cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đă cố hết sức mà vẫn không thay đổi t́nh trạng không hài ḷng th́ mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc ǵ cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lăo bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi th́ thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho ḿnh một dấu châm hết thật tṛn.

Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !   

 
            

             XIN LỖI, THA THỨ VÀ CÁM ƠN

XIN LỖI

1. Xin lỗi cho những lời hứa tôi đă không thể nào thực hiện, dẫu rằng biết sẽ làm cho ai đó thấy thất vọng...

2. Xin lỗi cho những phút tôi vô tâm, thờ ơ với nỗi đau của bạn...

3. Xin lỗi v́ những ích kỷ, những vụng về, những hiểu lầm của tôi đă làm phiền đến bạn.

4. Xin lỗi v́ những lời nói, hành động dù vô t́nh hay cố ư tôi đă làm tổn thương đến bạn hay bất cứ ai.

5. Xin lỗi v́ nhiều lúc tôi không giúp được bạn và về những điều tôi muốn mà không dám làm...

6. Xin lỗi v́ những lần bất ḥa, những căi vă, những mâu thuẫn,...

7. Xin lỗi bản thân v́ đôi lúc, chính ḿnh khiến ḿnh đau khổ và nghĩ xấu về người khác..

8. Xin lỗi v́ tôi đă cố gắng mà vẫn chưa làm được nhiều điều tốt đẹp cho cuộc đời và cho xă hội.

9. Xin lỗi v́ tôi đă làm cho nhiều người thất vọng, hụt hẫng, mệt mỏi...

10. Xin lỗi v́ tôi đă quá khác, quá thay đổi, v́ đă không thể làm khác được...

Xin lỗi tất cả mọi người!

 

THA THỨ

1. Tha thứ cho những dối gian mà người khác dành cho tôi.

2. Tha thứ cho những ǵ xấu xa nhất mà người khác đă nghĩ về tôi.

3. Tha thứ cho những ai làm tôi khóc, đau ḷng và rạn vỡ.

4. Tha thứ cho sự không chân thành, thờ ơ, dẫu tôi đă dùng cả trái tim để quan tâm, lo lắng và đối xử.

5. Tha thứ cho những khi bạn thờ ơ, lạnh nhạt với những khó khăn của tôi.

6. Tha thứ cho những ai mà tôi thật sự trân trọng, lại chỉ giả vờ trân trọng tôi.

7. Tha thứ cho chính bản thân ḿnh, v́ có đôi khi thật tệ.

8. Tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ của tôi, của bạn và của mọi người, để chúng ta có thể đổi mới, sửa đổi (những cái xấu thành tốt) và hướng tới tương lai tốt đẹp!

9. Tha thứ cho hết tất cả những ai làm tôi tổn thương, bởi những ǵ không vui nếu vứt bỏ được th́ nên là như thế, để chính ḿnh thanh thản.

Con người ai cũng có khuyết điểm, sai lầm, nên cách tốt nhất là quên được th́ hăy quên, tha thứ cho người để người tha thứ lại cho ḿnh.

 

CẢM ƠN

1. Cám ơn những người đă luôn tin tưởng tôi, dẫu tôi biết ḿnh không đáng được nhiều như thế!

2. Cám ơn những điều bạn và mọi người đă làm cho tôi, v́ tôi.

3. Cám ơn bạn đă luôn chân thành với tôi, những ǵ mà bạn cho tôi như nụ cười, lời nói của bạn...

4. Cám ơn bạn và bất kỳ ai đă luôn quan tâm, sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu những ǵ tôi nói.

5. Cám ơn những va vấp, những giọt nước mắt để tôi trưởng thành hơn, cứng cáp hơn.

6. Cám ơn những dối gian, những ích kỷ, nhỏ nhen mà người khác dành cho tôi, để tôi có thể tỉnh táo hơn.

7. Cám ơn cuộc sống đă cho tôi những phút giây vui vẻ, b́nh yên, dầu ít nhưng thật sự hạnh phúc.

8. Cám ơn chính tôi đă không bỏ cuộc, đă biết đứng dậy và vượt qua.

9. Cám ơn những người đă trao truyền niềm tin cho tôi, giúp tôi hiểu và biết thêm về cuộc sống và t́nh người.

10. Cám ơn tất cả mọi người, những người đă từng giúp tôi, đă từng bên tôi, cho tôi thêm niềm tin và giúp tôi thêm vui vẻ...

 

Những được mất của một năm đă không c̣n quan trọng, bởi chẳng thể làm lại từ đầu, nhưng năm cũ với tôi sẽ luôn có một vị trí nhất định, đánh dấu những kư ức của tôi, những cố gắng thiện lành mà tôi đă đạt được.

Cám ơn cuộc đời đă cho tôi thêm một năm tươi đẹp nữa để yêu thương, được yêu thương, và làm thêm được nhiều điều tốt đẹp nữa cho tôi, cho bạn, và cho mọi người

 
   

                

                      NGÀY LỄ BẠC

                              

Lm Nguyễn Tầm Thường, S.J.

Tôi chết được 25 năm rồi. Hôm nay tôi trở lại tảo mộ lần thứ hai. Tôi gọi ngày giỗ 25 năm của tôi là Ngày Lễ Bạc.

Sau khi chết được ba năm. Tôi tảo mộ lần thứ nhất. Lần đó tôi kể trong tập sách Cô Đơn và Sự Tự Do, đoản khúc số 59. Ngày đó mộ tôi không có hoa. Không có ai đến mộ tôi cả. Tôi đứng đó hồi hộp suốt buổi chiều. Mây xuống thấp, xám một hoàng hôn. Rồi trời tắt nắng phía sau hàng cây. Tôi c̣n nhớ rơ hôm ấy trời không gió. Nghĩa trang im ĺm. Sau ba năm tôi chết, vẫn c̣n ít người nhớ và cầu nguyện cho tôi. Nhưng không ai ra nh́n mộ tôi.

 

Tôi biết nếu trở lại vào năm sau th́ cũng thế. Thản nhiên như một cánh chuồn chuồn đậu hờ hững trên một bờ giậu thưa nào đó. Không có ǵ hồi hộp nữa nên tôi không trở lại. Đợi 25 năm sau. Một kỷ niệm đặc biệt hơn. Ngày Lễ Bạc.

Tôi đang đứng trong nghĩa trang, chỗ tôi đứng lần thứ nhất cách đây hơn 20 năm về trước.  Tên tôi vẫn c̣n. Tên được khắc vào mộ đá. Nhưng rêu lắm rồi, dơ bẩn nữa. Mộ đá không c̣n sạch như ba năm sau khi tôi chết. Bây giờ sần sùi, mốc rêu xanh. Ngày xưa không có cây cổ thụ ở chỗ này. Họ trồng bao giờ thế? Cả cái nghĩa trang này bây giờ cũng khác. Ngôi mộ cạnh tôi không c̣n. Họ bốc đem đi hồi nào mà bây giờ có một cái tên lạ hoắc.

Trên cành cây già, một loại côn trùng nào đó rỉ rả tiếng kêu cuối mùa. Hôm nay cũng không có gió như lần trước. Những chiếc lá lặng lẽ. Nghĩa trang cũng yên tĩnh như ngày xưa.

 
   

Tôi đến gần mộ, nh́n xác tôi dưới đất sâu. Chiếc quan tài gỗ mục từ bao giờ? Đất sập kín lẫn với xương. Đất dưới đó ẩm ướt. Có bùn sền sệt. Nước quanh năm. Tôi không c̣n h́nh hài ǵ cả. Có những con trùng trườn qua trườn lại trên khúc xương. Người ta bảo trắng như xương. Thật không phải thế, xương lấm dơ đen, rỗ những vết bọ ăn, bùn cắn chặt vào những kẽ nứt. Bọ ăn làm các xương không c̣n nhẵn nhụi. Chiếc sọ đầu c̣n nguyên vẹn hơn cả. Hai cuồng mắt rất to. Tôi nh́n xuống, chiếc sọ cũng giống như trăm ngh́n chiếc sọ khác. Tôi không thể phân biệt được. Ngày c̣n sống, tôi băn khoăn về làn da. Nh́n ḱa! Chỉ tuần lễ sau khi chết. Nó rữa ra. Ngày c̣n sống, tôi chải chuốt mái tóc. Tôi t́m cách nhuộm cho người ta thấy ḿnh trẻ. Tôi băn khoăn về cái nh́n. Tôi muốn chinh phục. Bây giờ cái sọ trọc, rỗng, nhúc nhích loại giun nào trong đó? Tôi đứng nh́n tôi, tôi nh́n sang tất cả những xác chung quanh và tôi sợ. Tôi thấy xa lạ với chính ḿnh. H́nh hài thân xác tôi đấy ư? Tôi đang mừng 25 năm, Lễ Bạc sao? C̣n đâu những lúc băn khoăn mùi nước hoa nào, Chanel số 5 hay 8?

Tôi biết chắc là không có ai đến mộ tôi 25 năm sau. Tôi biết là không có hoa ở mộ. Tôi không hồi hộp ǵ cả, tôi không chờ đợi ǵ cả khi trở về đây. Kỷ niệm 25 năm ngày tôi chết là của riêng tôi. Hôm nay tôi có th́ giờ nh́n ngắm tôi và những ǵ xảy ra nơi đây.

Ở một góc kia, người ta đang khóc. Một đám tang đang chôn. Có linh mục mặc áo lễ. Lại cũng có ca đoàn hát. Sao mà giống tôi 25 năm về trước thế. Hoa chung quanh mộ, rồi mấy hôm nữa hoa sẽ rữa, người được thuê làm vệ sinh lại hốt đổ vào thùng rác.

Có những mộ bia không c̣n h́nh dạng. Họ ra đi trước tôi lâu rồi. Có người mới chôn vài năm nay, có người mười năm, có người hai mươi năm, có người cả trăm năm. Ghê nhất là những người mới chôn. Ngôi mộ này của một người đàn bà. Chết đă tháng nay. Áo quần c̣n mới, nhưng xác rữa rồi, lúc nhúc ḍi bọ. Chiếc quan tài c̣n cứng, xác trong đó phồng căng, śnh rữa. Tóc bết lại. Áo nhung và thịt kết dính chặt lại. Những con ḍi trắng cắn loang lổ nhiều vùng vải lỗ chỗ. Đấy cũng là h́nh hài tôi 25 năm về trước.

Ngày c̣n sống tất cả những người đang nằm đây xum xuê từng ngọn tóc, mà bây giờ thế ư?

Tôi đi t́m xem ai là người trí thức. Không thấy ai cả. Chết được vài ngày, tất cả sọ người đều nồng nặc hôi thối.

Tôi đi t́m xem ai là người nổi tiếng. Tất cả chỉ là những mảnh xương dính bùn đen đủi và toàn ḍi bọ ở trong.

Tôi đi t́m xem ai là người giầu có. Không thấy ai cả. Tất cả đều trần trụi không c̣n manh áo che thân. Tôi không thấy kim cương, vàng bạc. Tôi tưởng người thân chôn theo, nhưng không, người ta giữ lại hết. Người ta chỉ chôn xác thôi.

Tôi đi t́m xem ai là người lúc sống họ lên tiếng phải xây dựng Giáo Hội thế này, phải cải tổ Giáo Hội thế kia. Không thấy ai cả. Lúc đương thời, họ sống chết, ăn thua đủ với nhau chỉ v́ “bảo vệ đức tin.” Trong cái nghĩa trang này thân xác nào cũng hôi tanh.

Tôi lại nh́n tôi dưới ngôi mộ sâu.

Cái sọ kia ngày xưa đă bao nhiêu suy nghĩ. Những giấc mơ ấy bay về đâu? C̣n dưới đó không? Trái tim ôm ấp bao nhiêu t́nh cảm. Cái mùi tanh hôi nồng lên khi nó rữa ra.

Tôi lại nh́n tôi dưới ngôi mộ sâu.

Tôi nghe chung quanh tôi, trăm ngh́n tiếng động xèo xèo. Nhiều xác mới chôn đang rữa. Tiếng những con bọ ăn vào xương. Những xác chết đang xảy ra giống tôi 25 năm về trước.

Ở phía kia, đám tang đă xong. Nhiều người đứng xa mộ để có thể ra về sớm hơn. Họ c̣n nhiều việc phải làm. Họ rất bận rộn. Họ không muốn ở đây lâu. Chiều xuống tối rất mau. Người ta phải về. Xác mới chôn nằm đó. Vài ngày nữa sẽ có ai đó tiếc thương đem hoa ra mộ. Rồi ba năm sau không c̣n ai. Rồi 25 năm sau nếu trở về đây cũng sẽ giống tôi bây giờ. Lần lượt ra đi theo con đường đó. Giống nhau.

Bỏ nghĩa trang, tôi đi t́m lại con đường tôi đi năm xưa. Phần lớn c̣n đó nhưng chỗ này mới hơn th́ chỗ kia cũ kỹ đi. Nhiều ṭa nhà bỏ trống hoang phế. Tôi không c̣n gặp mấy người quen. Một vài người tôi t́m măi mới thấy. V́ họ thay đổi quá nhiều rồi. Họ chậm chạp, đau yếu. Họ lẩn thẩn. Cái thế giới 25 năm về trước không c̣n. Đất trời c̣n đó. Mặt trăng vẫn thế. Cả gió biển và mầu xanh của sóng nữa. Nhưng con người và thế giới lúc họ trẻ hết rồi. Đời họ bây giờ ai cũng lầm lũi. Tôi đứng nh́n họ mà không muốn hỏi chuyện v́ bắt họ nhớ lại những tháng ngày quá xa. Bây giờ họ chỉ muốn thầm lặng sống qua ngày thôi. Vài người sót lại trong viện dưỡng lăo, lặng lẽ. Người tôi quen ngày xưa, chết hầu hết rồi.

Những tờ thư cũ, tấm h́nh năm xưa sau khi tôi chết, có vài người giữ nó ít năm. Đến lúc họ chết th́ kẻ sau dọn pḥng không biết tôi là ai. Tất cả vào thùng rác sau khi người đó chết ít ngày. Bây giờ tôi không c̣n dấu vết là bao.

Tôi đi t́m những chữ nghĩa ngày xưa tôi học. Vất vả toan tính. Ngày ấy nuôi bao nhiêu mộng mị ở miếng bằng ra trường. Bám vào tên tuổi muốn xă hội tặng ban. Cần treo tấm bằng ở nơi làm việc. Chụp chung tấm h́nh với nhân vật tiếng tăm. Bây giờ chả c̣n ǵ.

Đă 25 năm rồi, tất cả đồ dùng của tôi đă biến mất. Chiếc xe ngày xưa tôi đau buồn v́ trầy vết sơn. Ngày ấy không dám cho người khác mượn, tôi lau chùi thật bóng. Bây giờ là bụi rác ở đâu? Tôi đứng đây nh́n lại cuộc đời. Tất cả qua đi như con gió thoảng mà sao ngày ấy ḷng tôi bồn chồn, lo lắng, tiếc nuối những thứ này thế.

Tôi đi t́m những công tŕnh tôi để lại. Người để công tŕnh này, người để công tŕnh kia. Tôi để lại những bài diễn văn. Ai c̣n nhớ? Họ quên ngay khi tôi rời cái mai-cô-phôn cơ mà. Ngay khi ra khỏi pḥng họp, ngay mấy phút sau. Vậy mà hôm nay tôi đi t́m nó như một công tŕnh để lại sao? Giật ḿnh. Tôi thấy ḿnh quá ngớ ngẩn. Vậy tôi đi t́m ǵ hôm nay? C̣n ǵ không? Ngay cả những người tôi quen biết cũng không c̣n, th́ tôi c̣n ǵ? Ai mà giữ những kỷ niệm của tôi khi họ không biết tôi là ai?

 
 

 

Tôi không ngờ ngày lễ bạc này buồn tẻ hơn ngày tảo mộ lần thứ nhất. Ngày ấy sau có ba năm tôi chết. Đứng một ḿnh ngoài nghĩa trang, không có ai ra mộ tôi như hôm người ta chôn tôi. Nhưng ngày ấy trở về tôi c̣n nh́n thấy nhiều bóng h́nh tôi quen. Tôi c̣n gặp vài tờ thư tôi viết cho họ. Có kẻ c̣n giữ tấm h́nh tôi. Lần này hoang vu quá. Trống trải. Ngày 25 năm Lễ Bạc mà vắng thật vắng.

Bây giờ tôi hiểu, Ngày Lễ Bạc là của chính ḿnh. Một ḿnh ḿnh thôi.

Nhiều điều chết rồi mới thấy rơ. Lúc sống sao tôi không nh́n thấy. Chẳng hạn như tôi băn khoăn làm sao để lại công danh cho đời. Đời chả cần ǵ tôi. Cần hay không, tiếng kêu của một cánh ve trong chiều hè trống trải mênh mông? Chẳng hạn như tôi lo lắng ngày mai ra sao, tôi phải tích góp bao nhiêu cho đủ? Bây giờ thấy quá rơ rồi, ngày mai, tức là bây giờ tôi đang đứng đây. Trong nghĩa trang người ta không không c̣n nhan sắc, người ta không cần chỗ ở.

Nếu bây giờ sống lại kiếp người, tôi sẽ rong chơi, tôi sẽ ca hát với suối xanh, tôi sẽ với mây trời cho trái tim tôi bao dung. Nhưng trễ quá rồi.

Tất cả những ǵ nh́n thấy đều không mang theo được khi tôi chết. Son phấn. Sự nghiệp. Cũng không phải tất cả những ǵ thuộc tinh thần là mang theo được đâu. Những điều thuộc tinh thần như t́nh yêu, ḷng thù ghét, niềm kiêu hănh, sự ghen tị, giận dữ, bao dung cũng tùy đó. Chỉ những ǵ tinh thần mà thuộc về Đức Kitô mới tồn tại.

Như vậy cuộc đời người ta phải bỏ lại tới 98 phần trăm. Chỉ có hai phần trăm mang theo là t́nh yêu Chúa và bao dung với người đời.

Lúc sống, tôi quá vất vả cho 98 phần trăm cái không mang theo được. Hôm nay nh́n lại trong ngày kỷ niệm 25 năm tôi chết. Trở về t́m lại những bến bờ đă đi qua. Chả c̣n ǵ. Nếu tôi được sống lại, tôi sẽ sống như thế nào?

Hỏi ḿnh vậy thôi, chứ tôi biết, quá trễ rồi.

Đường tôi đi, bây giờ lại vẫn chỉ một ḿnh, ḿnh đi. Tôi lại nhủ ḷng: Đường đi một ḿnh.

 
 

 

 

              TUỔI GIÀ                      

                            Tác giả : Hoang Phong Marcelle Paponneau

 

Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt,

Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,

E gió mưa ủ dột đáy ḷng ta,

Ngại tóc thưa, da mồi trên gương mặt.

 
 

 

Bỗng chợt thấy già nua nào có tuổi,

Chẳng buồn lo, hân hoan ḷng tràn ngập.

Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ,

Tuyệt vời thay, ngăn ngắn một ngày qua.

 

Ta cứ ngỡ tuổi già trời ảm đạm,

Xuân không hoa, miệng thiếu cả nụ cười,

Hoa biếng hát, ủ rũ lá cành khô.

Trang sách buồn, ng̣i bút chừng khô mực.

 

Nhưng bỗng thấy tuổi già sao thanh thản,

Phút này đây, chẳng nghĩ đến ngày mai.

Đếm làm ǵ, năm tháng cứ trôi đi.

Mặc thời gian, nâng bút một vần thơ.

 

Ta cứ ngỡ tuổi già ḷng héo úa,

C̣n lúc nào bay bổng với trăng sao?

Tim khô cằn không một tia lửa ấm,

Sưởi ḷng ta giữa khung trời giá buốt.

 

Bỗng chợt thấy một đóa hồng nở rộ.

Say ngắm hoa rạng rỡ dưới trời thu,

Ta hít mạnh giữ lại mùi hương cũ,

Sưởi ḷng ta trong những buổi chiều thu.

 

(Nguyên bản bằng tiếng Pháp của nữ sĩ Marcelle Paponneau.

Bà đă 77 tuổi và gần như mù loà, thế nhưng đă đạt được

nhiều huân chương và khoảng 192 bằng khen thưởng)

 

Bures-Sur-Yvette, 22.01.12

Hoang Phong chuyển ngữ

 

Je croyais que vieillir. . .

 

Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,

Craignant chaque saison, les années, le tapage,

Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,

Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

 

Et puis je m’aperçois que vieillir n’a pas d’âge,

Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter

Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage

D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.

 

Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,

Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,

Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,

Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

 

Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,

Que je vis chaque instant sans penser à demain,

Que je ne compte plus les années de mon âge,

Peu importe le temps, le crayon à la main.

 

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,

Que je ne saurais plus contempler les étoiles,

Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,

Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.

 

Et puis je m’aperçois que les plus belles roses

Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,

Je respire très fort ce doux parfum que j’ose

Garder pour embaumer l’automne de ma vie.

 

Marcelle Paponneau

 

 
 
 

                                         

             Vội

                  Thích Tánh Tuệ

 

Vội đến, vội đi, vội nhạt nḥa

Vội vàng sum họp vội chia xa.

Vội ăn, vội nói rồi vội thở

Vội hưởng thụ mau để vội già.

 

Vội sinh, vội tử, vội một đời

Vội cười, vội khóc vội buông lơi.

Vội thương, vội ghét, nh́n nhau lạ!

Vội vă t́m nhau, vội ră rời...

 

           Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội

           Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.

           Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở

           Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.

 

                            Cứ thế ngh́n thu đời vẫn vội

                            Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.

                            'Đáy nước t́m trăng'' mà vẫn lội

                            Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà...

 

                                           Vội quên, vội nhớ, vội đi, về

                                            Bên ni, bên nớ măi xa ghê!

                                            Có ai nẻo Giác bàn chân vội ?

                                            ''Hỏa trạch'' bước ra, dứt năo nề...

 

 
   

                                    Đừng xét đóan (1)

                           (From Internet)

Vưong An Thạch là Tể Tướng triều đại Tống bên Tầu, chẳng những giỏi văn thơ mà c̣n giỏi về chính trị (Vương An Thạch Tân Pháp là cải cách chính trị nổi tiếng của ông lúc bấy giờ). Tô Đông Pha là một quan Hàn Lâm cùng triều, cũng rất giỏi văn thơ.(Trong Đường Tống Bát Đại Gia th́ cha con Tô Đông Pha chiếm hết 3 ghế rồi ).  Có lẽ v́ thế mà ông cũng hơi hợm ḿnh, nên mới cả gan sửa thơ của Tể Tướng trong khi ông chỉ là quan bé trong triều v́ ông cho Vương An Thạch đă nhầm lẫn khi sáng tác 2 câu thơ dưới đây:

 

Minh nguyệt đương đầu khiếu

Hoàng khuyển ngọa hoa tâm

 

Nghĩa :

Trăng sáng kêu trên đầu

Chó vàng nằm giữa đóa hoa.

Ông cho là Tể Tướng đă lẫm cẫm nên lầm, mới sửa là :

Minh nguyệt đương đầu CHIẾU

Hoàng cẩu ngọa hoa ÂM

Nghĩa :

Trăng sáng soi trên đĩnh đầu

Chó vàng nằm dưới bóng hoa.

Vương giận, đày ông xuống miền Mân Nam (Phúc Kiến, Quảng Đông ngày nay).

Một hôm, Tô Đông Pha đi dạo trong làng để thăm hỏi dân t́nh th́ thấy một con chim lạ rất đẹp, mới hỏi dân làng đó là chim ǵ ? Dân làng đáp là con chim Minh Nguyệt. Tô nghe nói giật ḿnh. Dân lại nói tiếp, loài chim nầy chuyên t́m ăn loại sâu màu vàng nằm giữa ḷng hoa. Tô hỏi loại sâu ǵ ? Dân bèn t́m ngắt một đóa hoa thật đẹp, nhưng ở giữa nhụy hoa có một con sâu màu vàng nằm cuốn tṛn, mơm dài và ḿnh đầy lông trông như một con chó con bé xíu.  Dân bảo con sâu đó tên là Hoàng Cẩu.  Tô bèn thở dài và chép miệng: "Thật đáng kiếp".

Th́ ra hai câu thơ của Tể Tướng nói về 2 loài động vật nầy:

Chim Minh Nguyệt hót ở trên đầu

Sâu Hoàng Cẩu nằm giữa đóa hoa.

Tô cho là Vương sử dụng chữ sai, v́ nghĩ "Minh Nguyệt" là "trăng sáng" th́ nó phải "chiếu soi " sao lại "kêu", và "Hoàng Cẩu" là chó vàng thi phải nằm "dưới hoa" sao lại nằm "trong giữa đóa hoa" được nên sửa bài thơ Vương sáng tác.  Ngờ đâu kiến thức Tô kém cỏi, không biết trên đời có loại chim tên Minh Nguyệt và loài sâu tên Hoàng Cẩu vội cho Vương làm thơ sai nhưngg chính ḿnh lại sai đi sửa thơ đúng!

Ông trách cho sự dốt nát và hợm ḿnh của ḿnh. Từ đó, mới chịu phục Tể Tướng là giỏi

 
 

 

          ĐỪNG XÉT ĐOÁN (2)

 

Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vă tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới pḥng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa pḥng.

Vừa nh́n thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực ḷng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”

Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.

Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong pḥng cấp cứu th́ ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm ǵ?”

Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đă nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đă sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hăy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết ḿnh và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.

“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân ḿnh chẳng dính dáng ǵ xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.

Cửa pḥng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong pḥng mổ. Và ông rời khỏi pḥng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đă được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hăy hỏi cô ư tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnhviện

Ngay khi nh́n thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :“Loại người ǵ mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm răi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ th́ bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quư của ḿnh”

Đừng kết án ai. V́ bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều ǵ đang diễn ra trong tâm hồn họ và những ǵ họ đang phải nỗ lực vượt qua.--

 
   

CÂU CHUYỆN VỀ 1 CÁI KEO KHÔNG
& TÁCH CÀ PHÊ

 

Khi nào bạn thấy không có đủ thời gian trong 24 tiếng để xử lư mọi việc lớn nhỏ, bạn hăy nhớ lấy câu chuyện này nhé!


Một giáo sư triết học lúc lên lớp đă đưa cho nhóm sinh viên xem một cái
keo không rồi đặt vào đấy những quả banh đánh golf.   Xong rồi ông hỏi cử tọa:

 " Các em thấy cái keo này đă đầy chưa?"


- " Thưa GS, đă đầy rồi!" , nhóm SV đồng thanh trả lời.

Vị GS mới lấy một hộp bi vả đổ vào keo. Các viên bi đă trám vào chỗ trống giữa các quả banh.    Vị GS lại hỏi đám học tṛ của ông thế cái keo đă đầy chưa?    Cả nhóm lại trả lời đồng loạt:  

    VÂNG, đă đầy rồi!


Sau đó GS đă lấy một
bịch cát đổ tiếp vào trong keo.   Dĩ nhiên là cát đă bít hết khoảng trống trong keo và GS lại hỏi đám SV cái keo đă đầy chưa?    Tất cả đều trả lời là keo đă đầy.

Tức th́ GS chế vào keo hai tách cà phê.    Và dĩ nhiên là cà phê đă choán kín khoảng trống giữa các hạt cát!      Các Sinh Viên đồng thanh cười to!

Đợi chúng cười xong, Giáo Sư mới nói:"  Tôi muốn ví cái keo như cuộc đời của các em.

Những quả banh golf  tượng trưng cho những điều quan trọng với bản thân các em như gia đ́nh, con cái, sức khỏe, nói chung là những ǵ làm các em đam mê. Cuộc đời của các em có thể nói là đầy đủ nếu các em mất mọi thứ nhưng vẫn giữ được những yếu tố quan trọng này.
Những
viên bi là những thứ thiết yếu khác như công việc làm, nhà cửa, xe cộ vv... 

Cát tượng trưng cho những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nếu tôi đổ cát vào keo đầu tiên hết  th́ sẽ không có chỗ cho các viên bi hay quả banh golf.  Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cống hiến hết năng lực và thời gian cho những việc nhỏ th́ chúng ta sẽ không bao giờ có chỗ cho những điều thực sự quan trọng


HĂY CHÚ Ư ĐẾN NHỮNG ĐIỀU THIẾT YẾU TẠO NÊN HẠNH PHÚC CHO TA

Hăy nô đùa với con cái (hoặc cháu chắt!!!), 
Hăy đi khám sức khỏe ít nhất mỗi năm 2 lần,
Hăy đi giải trí cuối tuần với chồng hoặc vợ của ḿnh, hăy cùng tập một môn thể thao.
Hăy giúp người bạn đời của ḿnh rửa chén, hoặc sửa ṿi nước trong bồn tắm vv...
Các em hăy đặt vào keo đầu tiên hết là những quả banh golf , tức là tập trung năng lực và thời gian cho những điều quan trọng nhất trong đời người: gia đ́nh, con cái, sức khỏe của các em!

Hăy thiết lập các ưu tiên, những ǵ c̣n lại chỉ toàn là cát mà thôi !


 Một trong các Sinh Viên giơ tay lên hỏi:

"Thưa Giáo Sư, thế tách cà phê tượng trưng cho điều ǵ ạ?".

Giáo Sư mỉm cười và đáp: "Câu hỏi hay đấy!
 Đó là để chứng minh cho thấy ngay cả khi cuộc sống của các em đă hoàn toàn đầy đủ nhưng vẫn c̣n chỗ cho một tách cà phê nhâm nhi cùng một người bạn!