T́nh Tự Quê Hương
trường thy
Không ai là
không có quê hương, chỉ có những con người đă để mất ḿnh, măi quốc
cầu vinh mới chối bỏ quê hương, chối bỏ chính ḿnh. Quê hương một
khi xa rồi vẫn nhớ bởi v́ từ đó ta sinh ra và lớn lên. Nơi ấy chôn
vùi bao kỷ niệm, bao h́nh ảnh không quên, thấm đậm bao mồ hôi, máu,
và nước mắt của cha, ông suốt bao đời, và của cả những người hôm
nay.
Quê hương là những ǵ
đó của chung, của cả dân tộc, song cũng riêng tư trong tâm trí,
trong ánh mắt, trong lời nói của mỗi người. Quê hương nào không mưa
không gío, đất mẹ nào không cỏ không cây, không hoa không lá và
những giọt t́nh thấm đầy trên đó nên một khi xa làm sao không nhớ,
nhớ đến độ thiết tha da diết, nhớ như là đă nhớ, đang nhớ, và măi
măi không quên, nhớ cả thời tiết, khí hậu
Quê tôi có gío bốn mùa
có trăng giữa tháng có chùa quanh năm
chuông hôm gío sớm trăng rằm
chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi
bây giờ phải bỏ quê tôi
bỏ trăng bỏ gió chao ôi bỏ mùa
Trên quê hương ấy ngày nay c̣n chăng những gío chiều ru, ŕ rào qua
khóm trúc, những bụi mưa xuân trên mái tóc trần, những chớm thu sang
trên sóng lá mùa, những chiều hè vi vu tiếng sáo diều, những đêm
trăng rằm tiếng hát thu ca, xa xa chút nữa những khuya “trăng
sáng vườn chè”, những
h́nh bóng người “em gái trên khung cửi, bên hè quay tơ”, những tiếng
vơng theo nhịp ầu ơ, những câu ca dao t́nh tự của một quê hương
“đồng chiều, cuống rạ”
Tất cả hôm nay chỉ c̣n là mơ ước khát khao:
Cho em trở lại đường
xưa
để em t́m lại gốc dừa cạnh ao
lời anh âu yếm chiều nào
thoảng vang trong gío ŕ rào chớm thu
V́ sao lại là khung cảnh mùa thu? Phải
chăng v́ trong ấy người ta thấy được những ǵ trầm lắng và cô đọng.
Trầm lắng và cô đọng trong môi trường lăng mạn đầy t́nh yêu và tứ
thơ, khung cảnh mùa thu ngập tràn thi ảnh; chẳng thế sao ta có những
lời ca “Thu Quyến Rũ”, “Buồn Tàn Thu”. Nói đến thu ta c̣n
nghe những ǵ man mác, bâng khuâng. Trong bốn mùa có lẽ Thu là mùa
truyền cảm nhất và đó cũng là yếu tố gần gũi nhất, gắn bó nhất trong
t́nh yêu nói chung. Những ǵ qúa ư nồng nàn, vội vă bon chen thường
khó bền lâu như ta từng nghe.
Càng thắm lại càng chóng phai
Thoang thoảng hoa nhài mà lại thơm lâu
:

Mưa về cho nhớ, gió vờn gây mơ, những ai c̣n nhớ Hà Nội xa xưa những
cơn gío mùa đông bắc, có những người rủ nhau đi trốn trong chăn
trong chiếu, lại có những người giấu thầm ước mơ trong chiếc áo len,
đi bên nhau, tay trong tay trên con đường phố gầy; đâu đấy những vần
thơ nghiêng cánh theo phiến lá cuối mùa bay vào trang giấy của một
thi nhân nào đó. Những ǵ nên thơ ấy bây giờ đọng lại trong câu nói
của Đinh Hùng như một lời tâm sự: “T́nh đă quan san từ đáy mắt!”
và rồi một Trần Mộng Tú cũng đă chia sẻ bằng lời:
Lâu lắm em mới về Hà Nội
đi trên viên gạch tuổi thơ ngây
Gío
mùa đông bắc làm em khóc
Hà Nội – anh ơi phố rất gầy!
Quê hương Việt Nam, một quê hương t́nh tự; t́nh tự không phải chỉ ở
nơi thế giới nam nữ mà thắm đượm trên mọi cảnh vật, bao trùm mọi
sinh hoạt, cảnh huống nào trên quê hương cũng đầy t́nh ư:
Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ
ngồi ḿnh trâu phất ngọn cờ lau
và miệng hát nghêu ngao
em đánh vần thật mau

Quê hương với nền văn minh lúa nước, con trâu với đồng lúa vàng,
ruộng mạ xanh, chiếc gầu tát nước v.v. vốn là những ǵ trong ấy có
chứa chan lời t́nh đẹp muôn thuở, muôn nơi:
Hỡi cô tát nước bên đàng
cớ sao múc ánh trăng vàng đổ đi
(Bàng Bá Lân)
Trên ruộng đồng bao la, những cánh c̣ trắng bay bay, có khi lặn lội
bên bờ nước, cho ta h́nh ảnh người mẹ, người vợ hiền tần tảo nuôi
chồng nuôi con “lặn lội thân c̣ nơi quăng vắng”.
Cánh c̣ cơng nắng cơng mưa
mẹ tôi cơng cả bốn mùa gío sương
(Thanh Nguyễn)
T́nh tự ấy c̣n vươn xa hơn nữa, bâng khuâng, lăng mạn vô bờ và rất
nên thơ, bởi quê hương Việt Nam là quê hương của thi ca:
Con c̣ bay lả bay la
Bay qua ruộng lúa bay về đồng sâu
T́nh tính tang tang tính t́nh
Cô ḿnh rằng cô ḿnh ơi
rằng có biết…biết hay chăng…
Biết ǵ…biết ǵ đây…hẳn chỉ hai người đó hiết, c̣n như ai đó có
biết cũng chỉ là biết thế mà thôi.
Những nơi đă sống, có khi chỉ là đă một vài lần ghé qua để rồi luyến
nhớ. Xin hăy nghe Nguyễn Phan Nhật Nam gửi về Đà Lạt những lời t́nh
nhớ:
Tôi xa quê cũng xa Đà Lạt
buổi sáng sương mù bay lửng lơ
em mở bàn tay hừng giọt nắng
thuở nào gặp tôi tặng bài thơ
và Viên Dung nhớ Sài G̣n:
Gío thu gợn mát Sài G̣n
Mát trăng nhiệt đới mát ḍn tiếng em
Gío Sài G̣n rủ mùa thu
Qua
thời lưu luyến thư từ tóc mây
Quê
hương một lần đổi thay, ḷng người những nhớ vơi đày, nhớ ơi là nhớ
những con đường xưa, ṿng tay ấy, nhớ bánh tôm Hồ Tây, cốm ṿng Hà
Nội, nhớ ḿ cây nhăn, guốc Đa Kao, và nhớ đến cả hẻm Casino, nhớ câu
ḥ trên sông Hương, những đêm mở
hội hoa đăng, và tất nhiên có những người không sao quên được những
đêm tiền đồn thao thức, chân trời rực ánh hỏa châu v.v. và v.v.:
Ngày
ấy đêm Việt Nam hỏa châu
người yêu của lính thắp nhang
cầu
(xuân bích)
và bây giờ là đây:
Trên đường quê giờ đă đổi thay
đường t́nh xưa vang tiếng thở dài
bầy c̣ trắng gánh chiều lên vai
xa xa vệt khói lam mờ ảo
giọng ca buồn…”chiều nhớ thương ai”
(Xương Rồng Đen)
Miền đất quê
cha bao nhiêu là nhớ, bao nhiêu là thương; những vấn vương gần,
những luyến lưu xa, vườn cau, mái lá, con chó giữ nhà, con gà gáy
sáng v.v., tất cả đă đi vào nhịp sống dân gian. Quê hương với con đ̣
nhỏ, ḍng sông xanh, nhịp cầu tre, đă in h́nh bóng nhớ:
Sông dài cá lội theo đàn
phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ
rồi trên những con đ̣ xưa ấy dư âm vọng măi về đây những lời ca t́nh
tự;
Qua đ̣ gơ nhịp chèo ca
nước xuôi làm rượu quan hà chuốc say
Quê hương Việt Nam c̣n là quê hương t́nh nghĩa, quê hương của Lễ,
Hội và cũng là của lịch sử đấu tranh. Nói quê hương Việt Nam một
giải đất mang nhiều huyền tích, sử ca thật không ngoa. Huyền thoại
chính là mạch sống nối kết dĩ văng của tổ tiên với hiện tại của dân
tộc và tiền đồ của tổ quốc; nói khác đi đó là lịch sử dân gian. Mỗi
dân tộc đều có những truyền thuyết được thần thoại hóa để duy tŕ
niềm tự hào về nguồn cội của ḿnh. Blaga Dimitrova khi ngiên cứu về
lịch sử Việt Nam đă ngạc nhiên và hết sức thán phục dân tộc Việt,
một dân tộc mà huyền thoại và hiện thực ḥa lẫn, quyện vào nhau làm
nên một sử ca. Quê hương Rồng Tiên ấy có Mẹ Trăm Con, có Thánh
Gióng, Sơn Tinh, Thủy Tinh, có G̣ Đống Đa, sóng Bạch Đằng ầm vang
chiến tích.
Những vẻ vang dân tộc, và vinh quang tổ quốc như một truyền thống
bất khuất kéo dài đến ngày nay với những gương kiêu hùng đấu tranh
chống kẻ thủ bạo tàn c
ủa đất nước.
Điều không ai quên được lại càng không thể không nh́n nhận những
gương tuẫn tiết, quyết không hàng giặc của các tướng, tá, và quân,
cán chính của miền Nam tự do trong ngày quốc hận (30 tháng 4, 75) .
Chính v́ thế mà trong Văn Học Truyền Khẩu, Ca Dao c̣n được gọi là
lịch sử ngầm, trong đó bàng bạc sức đấu tranh của dân tộc. Từ những
ngày Phù Đổng Thiên Vương nhổ bụi tre đưa vào lịch sử; mỗi khi nói
đến quê hương Việt Nam là nói đến quê hương sau những lũy tre, với “cây
đa, bến cũ, con đ̣ xưa”. Trong “túi khôn của nhân loại”, Việt
Nam cũng lấy tre để nói về truyền thống tiếp nối của các thế hệ qua
câu “Tre ǵa măng mọc”.
Nguyên Vinh trong bài “Thăm Quê”
cũng không quên h́nh ảnh cây tre và vầng trăng khuyết, t́nh quê
và t́nh mẹ đă quyện vào nhau:
lối
về quê mẹ tre cao phủ
đêm khuya lơ lửng nửa vầng trăng
mái chèo khua nước trên song vắng
nhớ mẹ t́nh quê nặng trĩu ḷng
Nói đến t́nh và nghĩa c̣n ǵ điển h́nh hơn những lời sau đây:
Vương,
phụ, mẫu, phu, thê
ngồi lại một thuyền
gặp trận giông ch́m xuống
em hỏi chàng, chàng sẽ vớt ai?
Đứng giữa trời anh nói không sai
Vương anh đội trên đầu
phụ mẫu anh gánh hai vai
hiền thê ơi lại đây anh cơng
c̣n hai tay anh vớt lấy thuyền
Suốt chiều dài lịch sử, quê hương Việt Nam c̣n mang oan nghiệp quằn
quại, sầu đau dưới gót giầy xâm lăng của ngoại bang, nhất là kẻ thù
truyền kiếp Bắc phương, hẳn chưa ai quên được khúc bi ca:
“một ngàn năm nô lệ giặc Tầu/
một trăm năm đô hộ giặc Tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày…”
Nét sầu dài ấy dường như khởi nguồn từ lâu, ít ra là từ khi có
người:
Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá cá lặn trông sao sao mờ
buồn trông con nhện giăng tơ
nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai
buồn trông chênh chếch sao mai
sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ..!
Và qua Hận sông Gianh, Ḍng Bến Hải, đến Hận Nam Quan, vùng
biển, vùng đất ngập tràn nước mắt Mẹ Âu Cơ khi loài vô tổ quốc đem
dâng cho ngoại bang. T́nh tự quê hương không phải chỉ ở ruộng
vườn, sông ng̣i, phố phường, làng mạc hay cây cỏ, mái lá, con đường
về thôn như ta từng nghe:
Một túp lều tranh hai trái tim vàng
hoặc
yêu nhau yêu cả đường đi lối về
thậm chí tam tứ núi cũng
trèo
thất bát cửu thập đèo cũng qua
mà t́nh tự ấy c̣n ẩn hiện nơi thành cầu, ngự trị trên núi đồi:
Mẹ thương con ngồi cầu Ái Tử
vợ trông chồng đứng núi Vọng Phu
Quê hương nào trên trái đất này có được những h́nh tượng mang dấu
ấn t́nh tự như quê hương Việt Nam? Sau cùng có lẽ chưa
quê hương nào mang ngôn ngữ với từ kép đầy đặn ư nghĩa và sâu sắc
như quê Mẹ Việt Nam – Trong từ kép “QUÊ-HƯƠNG”,
ai cũng biết “QUÊ” là nơi từ đó có ta và là nơi để
nhớ về, riêng chữ “HƯƠNG” lại hàm ư hương trầm (chùa
Hương), hương khói (việc thờ cúng tổ tiên); hương sắc, hương t́nh
(hương hoa Đà Lạt, và Đà Lạt có bao nhiêu cuộc t́nh th́ có lẽ có bấy
nhiêu loài hoa); Miền Trung c̣n có sông Hương với bao ư
t́nh, bao h́nh ảnh và âm thanh ngập tràn nhung nhớ trong những trái
tim của người xa xứ:
Dăm
ba áo trắng đ̣ Thừa Phủ
Nón lá ngang vai gío hững hờ
Sóng vỗ mạn thuyền ru giấc ngủ
trống
trường Đồng Khánh tỉnh cơn mơ
rồi:
Thuyền nan đủng đỉnh sau hàng phượng
cô gái Kim Luông yểu điệu chèo
(Nam Trân)
Ngôn ngữ và văn hóa là “căn cước” của đời người, trong bản sắc dân
tộc ấy, ca dao là ngôn ngữ mà là ngôn ngữ mang dấu ấn t́nh yêu quê
hương. Quê hương vụt mất trong xa xăm, nhưng hồn người lữ thứ hôm
nay vẫn đậm mầu giang sơn, mang mang h́nh ảnh:
Quê
hương là cây cầu khỉ
khẳng khiu như cánh tay cha
quê hương gánh hàng nặng trĩu
mẹ về tất tả chợ xa
quê hương áo bà ba trắng
khăn lau lệ mẹ vắt vai
quê hương mồ hôi cha đổ
cho con miếng ngọt miếng bùi
(Trần Mộng Tú)
Quê hương là
h́nh ảnh, là ư thơ, là hồn dân tộc mang theo mỗi ngày. đẹp như mơ,
tuyệt vời như hồn thơ mà nhà thơ Cao Nguyên đă viết trong
“Tuyệt Vời”
Biết em
trốn ở giữa câu thơ
anh săm soi chữ
t́m mơ là t́nh
rộn tâm
em hé ư nh́n
hồng lên một đóa
nguyên trinh đợi chờ
tuyệt vời
buông chữ vào thơ
đụng nhằm xao xuyến
trên bờ môi ngoan
thẹn thùng chữ ửng lên hồng
ôm hơi thở chạy
quanh tṛn câu thơ.
|